"Toán học và chất lãng mạn"
Hồi xưa Duy nhớ có một cuốn sách như vậy. Rõ ràng cái gì dính đến sáng tạo đều đòi hỏi phải có lãng mạn(?).
Duy còn nhớ một vài đoạn "thơ con cóc" trong một bài khá dài:
" Anh viết thư gửi người em gái nhỏ,
Những ngày ta cặm cụi sống bên nhau,
Khi gặp em anh chỉ biết lặng thinh,
Vì ta muốn song song từ vô cực
Rồi một hôm ta đồng quy tại góc
Anh nhẹ nhàng tiếp tuyến bên em
.....
Nhìn em cười anh định nghĩa Tình yêu
Nhưng chỉ gặp một phương trình vô nghiệm
....
Anh vội vàng phân tích nét hoa tươi
Và nhận thấy rằng em xinh cực đại
..."
Chẳng nhớ nỗi nữa...thơ con cóc...dở ..nhưng làm Duy nhớ đến cái thuở "lãng mạn" trẻ con đó.
Còn ai nhớ bổ sung hay chỉnh lại mấy câu trên không?
Xem tiếp và bình luận!